Wednesday 3 November 2010

What did I do last Friday?

Viet and I went to Kensington Roof Garden for the launch party of FashionBabylon... Our main purpose was to support sis Duong, a young, amazing, and super-talented friends of us. She had her collection shown on the night!

There were 8 collections shown, and seriously sis Duong's collection was the best! Beautiful pattern, great shape... I wish I have the money to purchase them all! Haha

I know one day she will be super famous!!!!!!

32199_405805126362_610506362_4934951_6062322_n

33637_454800096362_610506362_6055534_8155505_n

----

After the fashion show, we all headed to Ministry of Sound to have some fun! House music is not my thing.... so I guess I won't come back... However, I did have a great night with sis Duong and her friends! 3 shots of tequila couldn't get me drunk! Well done CaDao!!

Pictures from the night:

with the fashion designer!

me and the hot fashion designer!!! Can't wait till her next collection!!! I'll be her forever-loyal-fan!

Had a fun nite!

Bro Nướng (Viet's cousin), sis Dương, Trang, me n ma babi

52544_454796546362_610506362_6055423_3484726_o

me, sis Duong and Trang

Tuesday 2 November 2010

Chợt nhớ (tt..)

Ai hỏi tôi, kỷ niệm tuổi thơ mô đẹp nhất...

Chẳng cần phải suy nghĩ, tôi biết ngay rằng... Đó là lần sinh nhật duy nhất tổ chức ở Huế...

Chẳng phải vì lần nớ có nhiều quà, nhiều bạn bè, nhiều bánh kẹo...

Chẳng phải vì được mặc áo đẹp, được chụp nhiều ảnh...

Đó là kỷ niệm đẹp nhất... đơn giản vì đó là sinh nhật không có bánh sinh nhật, không có áo mới, không được chụp ảnh, không có bánh kẹo, không có quà....

Đó là kỷ niệm đẹp nhất... đơn giản vì đó là sinh nhật có tiếng cười, có tình cảm của cậu mợ, dì, anh chị em họ...

Tôi chẳng nhớ rõ tại sao lần đó sinh nhật là trùng với thời gian ở Huế, vì thường thường tôi với Beer về Huế toàn nhầm vô lúc hè... mà sinh nhật tôi lại là tháng 3... Chỉ nhớ lần sinh nhật nớ hình như trùng với dịp đám cưới của cậu Sơn từ Mỹ về...

Hôm nớ, sinh nhật tôi... Hình như cả nhà không ai nhớ... Rồi tối tới, chẳng nhớ vì tôi lỡ miệng, hay là dì Câu chợt nhớ mà mọi người liền sực ra!!! Lúc nớ mọi người hì hục làm răng để làm sinh nhật cho tôi.... Lúc nớ thì trễ quá rồi...

Cuối cùng sinh nhật của tôi có:

-Bánh sinh nhật là một cái dĩa tròn được cắm lên trên...
- Có mấy lon nước ngọt cậu chạy ra hàng xóm mua
- Có được cậu nô, mợ Quý, dì Câu, ông bà ngoại, chị rốt, chị cà ri, anh cu, anh len, anh ben .... hát mừng sinh nhật...

Hát xong thì đến phần tặng quà phải không?? Quà sinh nhật gồm có:

- Cây kẹo mút anh Cu đang mút dở
- Cậu Nô lấy ra tờ 10,000 mới tinh kẹp lên "bánh sinh nhật"
- Dì Câu lục cục chạy vô phòng lấy ra con gấu nhồi bông nhỏ xí được học trò tặng (dì Câu là giáo viên mầm non) tặng lại cho Gà.

Uống nước ngọt xong... thì cả lũ con nít chạy chơi trốn tìm trong vườn nhà ngoại... Lúc nớ cũng tối om om rồi...

Hồi nớ chắc tôi bé lắm..
Thế mà bây giờ vẫn nhớ... nhớ cái cảm giác lúc đó...

Vui...

Chợt nhớ

fav corner

My favorite place in Hue
....


Đi mô ai cũng hỏi "Em người ở đâu".... Lúc mô tôi cũng trả lời "Em là người Huế" với một cảm xúc tự hào... Mẹ hay nửa đùa nửa thật "Huế nghèo, tự hào làm người Huế làm cái chi con?"... Tôi cũng chẳng biết... Nhưng tôi tự hào là hồi nớ, mẹ sinh tui ra ở trạm y tế Kim Long.... Là Kim Long đó nghe!!! Cái trạm nớ chừ vẫn nằm ở đó, đạp xe đạp 5 phút là tới nhà ông bà ngoại rồi...

Tự hào rứa đó, chớ tôi cũng chẳng biết nhiều về Huế lắm mô... Tất cả những cái chi tôi biết về Huế

... là dòng sông Hương chảy trước nhà ngoại
... là chùa Linh Mụ mà tôi suốt ngày đạp xe lên...
... là con đường Kim Long nhà ông bà ngoại
... là con đường Phan Huy Chú nhà ông bà nội
... là đường Nguyễn Trãi nhà dì Na
... là nhà Dì Ni, dì Ly, o Hạnh, o Hưng...
...

... và quan trọng nhất, với tôi... Huế là cảm giác....

... cái cảm giác đặt chân xuống ga An Cựu, cậu Nô đi đón, chở qua cầu Phú Xuân để tới đường Lê Duẩn... chỉ cần xe máy chạy tới đây... là một cám giác yên bình tràn đầy lồng ngực, là một cám giác nhẹ nhàng khiến đầu óc trở nên khoan khoái, là một cảm giác có muốn tả, cũng không thể tả nên lời...

Đi thẳng một mạch là tới cầu Bạch Thổ, đi thêm xí nữa là tới đường Kim Long rồi...

"Kim Long gái đẹp mỹ miều
Trẫm thương trẫm nhớ trẫm liều trẫm ra..."

Hai câu thơ mẹ dạy tui chưa khi mô quên... Tui tự hào tui gái Kim Long nữa chớ bộ (Hi vọng mẹ đừng đọc tới đây... chớ không thì cười thúi ruột!!)

Nhưng mà nói thật, trong tôi... Huế là Kim Long. Huế là tuổi thơ. Huế là sự yên bình... và bình yên trong tâm hồn...

-----

Chợt nhớ...

Chuyến tàu đầu tiên mà Hột Gà với Beer tự ra Huế một mình... Khi nớ, Gà là hè lớp 4 lên lớp 5, còn Beer là lớp 2 lên lớp 3.

- "Lên tàu thì để ngồi lên đống đồ nghe chưa? Khi mô Gà ngủ thì Beer coi đồ, còn khi mô Beer ngủ thì Gà coi đồ" - mẹ dặn đi dặn lại...

Mỗi tội, Gà ngủ thì dễ lắm, lên tàu ngủ từ Đà Nẵng ra tới Huế... Chỉ có thương cu Beer ngồi giữ đồ từ 6 giờ sáng tới 12 giờ trưa... tới Huế luôn đó!!

Đợt nớ mẹ gửi 2 đứa ra Huế cho dì Na dạy học, dì Na dạy cấp I mà... Cái thời nớ vui chi mà vui lạ

Sáng thì dậy học bài, trưa thì bị bắt đi ngủ, ngủ dậy thì ra làm ngũ cốc ăn! Ngũ cốc ăn tỉ đã luôn đó! Gà hay thích ăn ngũ cốc khô, cho vô cái chén, rồi cho xí nước sôi, trộn trộn lên cho quánh quanh rồi ăn. Hồi nớ, mỗi ngày một món. Ngày thì ngũ cốc, ngày thì cốc nước chanh, ngày thì mít, ngày thì cái ni, ngày thì cái kia.... À còn sirô nữa!! Mấy chị em toàn dồn mấy trăm ra mua kem sirô!!! Có 100/1 cây!! Chắc toàn là nước đá, rứa mà ăn lấy ăn để. Anh Lin, anh Len, anh Ben, học trò của dì Na, Gà với Beer cứ được nghỉ là chạy luôn qua nhà bên cạnh mua ăn, mát te lưỡi luôn!

Gà với Beer tập lái xe đạp cũng từ hồi ở nhà dì Na. Cái hẻm hồi nớ nhỏ xí xí, toàn ổ gà ổ vịt... đạp ra tới hết hẻm rồi quay đầu lại! Chừ đố đứa mô mà quẹo xe lại được như Gà với Beer hồi nớ đó!!! Tại... có quẹo được mô!! Hẻm nhỏ mà... Cứ một lần cố quẹo là ngã cái bụp! Chừ tất cả sẹo trên đầu gối của tôi là từ hồi nớ mà ra...

Còn nữa!!!!!!!!! Được nuôi gà và chờ gà đẻ trứng!!! Cái cảm giác ngồi chờ con gà hăn rặn xong quả trứng thiệt là sốt ruột... chờ hắn đẻ xong, lấy ra, nóng hổi hổi.... Thích chi mà thích lạ....

Photobucket
Hột Gà và dì Na tại nhà dì Na - Huế 2007 .... (phía trước nhà là hẻm Gà tập đi xe đạp đó!)

----

(còn nữa)

Wednesday 27 October 2010

Biển và em...

(copy from my old blog)

( Truyện ngắn - Ca Dao)

Ngày xưa ấy….

...Ngày đó, mình nắm tay nhau đi bên bờ biển lặng…

…Ngày anh trở về, biển vẫn lặng mà giờ đây biển chỉ còn mình anh…

---

Anh, còn nhớ lắm cái cô bé kênh kiệu, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Em, cô gái đầy cá tính thật kỳ lạ… Là giọng nói của kênh phát thanh của trường, giọng em cương quyết, đầy nhiệt huyết và sức sống của một cô bé lớp 10 mới vào trường.

Anh, ngày đó, với vết thương lòng, là con ngựa hoang không biết lối đi…

…Ngày hội trại năm đó, lớp tụi mình kết nghĩa. Anh qua lớp em để trao đổi kế hoạch. Anh phát bực mình khi bị xoay bởi hàng trăm câu hỏi của cô bé bí thư nhỏ hơn mình hai lớp. Em chi tiết, em trách nhiệm, em nói với anh em muốn đội mình được chiến thắng… Đấy là ấn tượng đầu tiên của anh về em, bé ạ…

Mình bắt đầu thế nào hả em …?

Sau hội trại, hai lớp tụ họp ăn mừng chiến thắng nhất toàn đoàn. Lúc ra về, anh được giao chở em. Em bảo em muốn chở anh, em muốn là người cầm lái. Anh cười đầy ngạo nghễ… Anh vẫn là người chở (em bảo, chỉ tại anh lớn tuổi hơn em). Anh lái nhanh, anh phóng nhanh…như muốn chứng tỏ cái bản lĩnh đàn ông trong anh vậy… Ngày đó, anh trẻ con, không cần biết em sau lưng thế nào, có sợ không, có run không. Em, cũng như muốn chứng tỏ cái mạnh mẽ của em, không bám vào anh dù anh biết rằng… em sợ lắm, phải không bé?

Anh bảo em đi với anh đến nơi này một lát. Anh chở em ra biển, sao ngày đó, anh đưa em đến biển của anh nhỉ?...

Anh châm điếu thuốc hút…

‘ Anh đừng hút’

‘ Em là cái gì? Chỉ có một người có quyền bảo anh không được hút.’

‘ Ai rứa anh?’

‘Chết rồi’

Em lặng im nhìn anh không nói, anh lặng im nhìn biển xa xăm… Biển hôm đó, sóng vỗ rì rào…

-----

Chuông điện thoại reo.

‘Anh biết đây là ai không?’

‘Ai đó?’

‘Anh đoán xem. Đoán được, em thưởng cho’

‘Bé Nhã Miên.’

Em cười nhẹ nhàng qua điện thoại ‘ Anh rảnh hông? Tới trường em đưa anh cái ni.’

Anh vội tới chỗ em hẹn, góc cây đường Lê Lợi… Em đưa anh một cái hộp nhỏ, rồi đạp xe đi.

Anh về, vội mở ra – một miếng Urgo.


--------


Từ ngày đó, những quán cóc, quán chè bắt đầu in dấu chân mình. Em và anh đến với nhau nhẹ nhàng như thế đó. Em xoa dịu vết thương bằng cách gắn thêm vào tim anh những mảnh kỷ niệm đầy tiếng cười của hai đứa…

‘Anh ơi, hôm nay ra biển đi, nhớ mang theo cồn’

‘Lại bày trò chi nữa đây, bé?’

‘Từ từ rồi anh sẽ biết’

Đến biển, em bắt anh đào thật sâu hai hình trái tim trên cát, em bảo nhỏ thôi chỉ cần chứa đầy tình cảm là được. Em đồ cồn vào, rồi em châm lửa… Hai trái tim đó của hai đứa lung linh bên biển. Hoàng hôn về, ánh lửa hòa vào cùng ánh tà dương…

‘Rồi 10 năm nữa, mình lại làm như ri anh hen. Trái tim hai đứa sẽ vẫn chứa đầy tình cảm như ri, vẫn rực lửa như ri nè.’

Anh nắm tay em, đi dọc bờ biển…

---

Ngày sinh nhật em, em đi ăn trưa cùng bạn ở lớp. Anh tới đón em mà nhìn em đầm đìa nước mắt.

‘Em mất xe rồi, chắc ba mẹ em đánh đòn mất’.

Rồi anh bỏ đi chẳng nói câu nào, để mặc em với bạn bè.

Lúc đó, anh lo, chẳng biết suy nghĩ thế nào nữa. Anh biết ba mẹ em nghiêm, sẽ giận lắm, chiếc xe đạp mới mua cho em… Anh khi đấy chỉ biết em lo, em sợ…

Lúc anh quay lại, em đứng sững nhìn anh…

‘Anh tìm đâu ra?’

‘Anh cầm con xe của anh rồi. Em mang xe này về đi’

‘Đi với em!’

Hai đứa cùng đi trả xe rồi lấy xe anh về...

‘Ba mẹ dành dụm gửi tiền từ quê lên cho anh mua xe đi học, anh đâu có quyền làm rứa… Mà không có xe máy, răng mình đến với biển nhanh được hả anh?’…

Rồi em bắt anh chở ra biển. Sao ngày đó, biển lộng gió…

Em đưa anh tờ giấy rồi bảo : ‘Anh viết gì cho em rồi đưa biển giữ đi anh.’

Hai đứa cùng buộc mảnh giấy vào đá, rồi ném vào lòng biển sâu thẳm.

‘Em chưa muốn biết bây giờ đâu. Sau này anh nói em nghe nhé..’

---

Tình cảm mình cứ lớn dần lên như thế đó. Người ta cứ bảo tình cảm học trò nó đơn sơ mà chân thật, em có biết, nó còn hơn thế? Tình cảm của mình đã thay đổi con người anh… Anh biết sống tốt hơn, vì anh… và cũng vì em… Anh không còn sống buông thả, không còn lêu lổng trượt dài trên những vết thương… Anh lúc đấy biết rằng, anh phải là con người khác, để xứng đáng với em, với gia đình em.

Rồi một ngày như mọi ngày, em hẹn anh ra biển…

Biển lại rì rào sóng vỗ, anh vui nhưng sao em lại buồn…

‘Nhà em sắp định cư sang Mỹ rồi’

‘Thế thì đi đi’.

Em giận anh nói không một lời suy nghĩ, em giận anh đối xử với tình cảm hai đứa như không là gì … khi mà cả hai đều biết nó quan trọng đến mức nào…

Em khóc, em nhìn anh.

‘Anh nói là em đừng đi. Chỉ cần anh nói em đừng đi. Em còn ngoại, em sẽ ở lại với ngoại.’

Anh giận mình, anh giận cuộc sống… Cuộc sống biết bao lần mang cho anh niềm vui nhỏ nhoi… rồi lại giằng lấy đi không một chút thương cảm cho dù anh có nâng niu đến thế nào đi nữa… Anh giận cuộc sống, rồi anh giận em…

‘Chuyện mình dứt ở đây được rồi’

---

Em gọi, anh không trả lời. Em viết thư anh không đọc. Anh tàn nhẫn, phải không em? Anh sĩ diện, anh biết nhà anh sẽ mãi chẳng có điều kiện như nhà của em. Anh không đấu tranh cho tương lai của mình. Rồi, anh chẳng còn tự tin nữa…

Em nhắn bạn anh hẹn anh gặp em trước khi em đi.

Sao lần này, biển cứ ào ạt sóng…

‘Em không mất hi vọng, em không tin anh là anh muốn sự việc như ri. Em sẽ về.’

‘Đừng về! – Lý do? Em chỉ là người thay thế. Người con gái ngày xưa anh nói, chưa chết, chỉ là chết trong tim … là Vỹ Trân.’

‘Là Vỹ Trân lớp B, là bạn của em?'

‘Là Vỹ Trân, anh không đến được với nó nên anh đến với em’

‘Em không tin là anh đến với em vì lý do đó, không tin.’

Anh cho em một cái cười chua chát…

Em cho anh một ánh mắt … Em của anh…

---

Mười năm rồi đó em, hôm nay anh lại về với biển của mình… lại ngồi trên bờ cát…biển vẫn lăng như thửơ xưa mình đến , từng đợt sóng nhẹ xô bờ như đem lại về với anh từng chút một, từng chút một của kỷ niệm xưa… Mối tình mình dang dở…

Anh lại đào sâu hai trái tim như ngày xưa…

Nhìn ánh lửa, anh tự hỏi mình…liệu rằng em có còn muốn biết.. Ngày đó, khi nhờ biển giữ lời, anh nói cho biển biết … ‘Anh mãi ... chỉ yêu biển và ... yêu em…’

CaDao

London 03-04-2007




Monday 24 May 2010

London loves me...

Often, I would hear people complain about living in London...

"Weather is horrible, horrible. It's cold and it's wet!"
"People are so cold and extremely unfriendly"
"It's not as beautiful and glamorous as Paris
"New York is much better!!! more fun, more dynamic"
and yeh yeh yeh.....

Well..., I was one of those people...

My relationship with London is like ... the one between me and my boyfriend,V. It started off not quite smoothly, I didn't really like the city and neither did I V at first. But then, I got to know the personality, discovered the underneath, realized the real, or the unreal and got excited about all the things unfounded.... and then, gradually, I fell in love... deeply in love...

The difference between the two is... I met London first, so it is my first love. V is like my secret affair since I'm still, and will always be in love with London....

I love London and .....


Date Number 1: Notting Hill

Photobucket
The Travel Bookshop - Everyone must have seen "Notting Hill" right?


Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Date Number 2: Canada Water

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Date Number 3: Columbia Road Flower Market


Photobucket
I love CUPcakes!




Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Date Number 4: Little Venice

Photobucket

Photobucket
one Little Venice for ourselves...


Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Date Number 5: Camden

Photobucket


Photobucket
Edgy London

Photobucket

Date number 6: Picadilly Circus

Photobucket

Photobucket

Photobucket
Romantic London

Photobucket

Photobucket


Photobucket

Photobucket

Date Number 7: China Town

Photobucket

Photobucket
Taste London

Photobucket

Date Number 8: Well... West End!

Photobucket

Photobucket


Date Number 9: Spitalfields Market

Photobucket

Date Number 10: Covent Garden


Photobucket


Photobucket

Photobucket

Date Number ...: HOME

Photobucket

Photobucket



and.... London loves me....