Wednesday 27 October 2010

Biển và em...

(copy from my old blog)

( Truyện ngắn - Ca Dao)

Ngày xưa ấy….

...Ngày đó, mình nắm tay nhau đi bên bờ biển lặng…

…Ngày anh trở về, biển vẫn lặng mà giờ đây biển chỉ còn mình anh…

---

Anh, còn nhớ lắm cái cô bé kênh kiệu, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Em, cô gái đầy cá tính thật kỳ lạ… Là giọng nói của kênh phát thanh của trường, giọng em cương quyết, đầy nhiệt huyết và sức sống của một cô bé lớp 10 mới vào trường.

Anh, ngày đó, với vết thương lòng, là con ngựa hoang không biết lối đi…

…Ngày hội trại năm đó, lớp tụi mình kết nghĩa. Anh qua lớp em để trao đổi kế hoạch. Anh phát bực mình khi bị xoay bởi hàng trăm câu hỏi của cô bé bí thư nhỏ hơn mình hai lớp. Em chi tiết, em trách nhiệm, em nói với anh em muốn đội mình được chiến thắng… Đấy là ấn tượng đầu tiên của anh về em, bé ạ…

Mình bắt đầu thế nào hả em …?

Sau hội trại, hai lớp tụ họp ăn mừng chiến thắng nhất toàn đoàn. Lúc ra về, anh được giao chở em. Em bảo em muốn chở anh, em muốn là người cầm lái. Anh cười đầy ngạo nghễ… Anh vẫn là người chở (em bảo, chỉ tại anh lớn tuổi hơn em). Anh lái nhanh, anh phóng nhanh…như muốn chứng tỏ cái bản lĩnh đàn ông trong anh vậy… Ngày đó, anh trẻ con, không cần biết em sau lưng thế nào, có sợ không, có run không. Em, cũng như muốn chứng tỏ cái mạnh mẽ của em, không bám vào anh dù anh biết rằng… em sợ lắm, phải không bé?

Anh bảo em đi với anh đến nơi này một lát. Anh chở em ra biển, sao ngày đó, anh đưa em đến biển của anh nhỉ?...

Anh châm điếu thuốc hút…

‘ Anh đừng hút’

‘ Em là cái gì? Chỉ có một người có quyền bảo anh không được hút.’

‘ Ai rứa anh?’

‘Chết rồi’

Em lặng im nhìn anh không nói, anh lặng im nhìn biển xa xăm… Biển hôm đó, sóng vỗ rì rào…

-----

Chuông điện thoại reo.

‘Anh biết đây là ai không?’

‘Ai đó?’

‘Anh đoán xem. Đoán được, em thưởng cho’

‘Bé Nhã Miên.’

Em cười nhẹ nhàng qua điện thoại ‘ Anh rảnh hông? Tới trường em đưa anh cái ni.’

Anh vội tới chỗ em hẹn, góc cây đường Lê Lợi… Em đưa anh một cái hộp nhỏ, rồi đạp xe đi.

Anh về, vội mở ra – một miếng Urgo.


--------


Từ ngày đó, những quán cóc, quán chè bắt đầu in dấu chân mình. Em và anh đến với nhau nhẹ nhàng như thế đó. Em xoa dịu vết thương bằng cách gắn thêm vào tim anh những mảnh kỷ niệm đầy tiếng cười của hai đứa…

‘Anh ơi, hôm nay ra biển đi, nhớ mang theo cồn’

‘Lại bày trò chi nữa đây, bé?’

‘Từ từ rồi anh sẽ biết’

Đến biển, em bắt anh đào thật sâu hai hình trái tim trên cát, em bảo nhỏ thôi chỉ cần chứa đầy tình cảm là được. Em đồ cồn vào, rồi em châm lửa… Hai trái tim đó của hai đứa lung linh bên biển. Hoàng hôn về, ánh lửa hòa vào cùng ánh tà dương…

‘Rồi 10 năm nữa, mình lại làm như ri anh hen. Trái tim hai đứa sẽ vẫn chứa đầy tình cảm như ri, vẫn rực lửa như ri nè.’

Anh nắm tay em, đi dọc bờ biển…

---

Ngày sinh nhật em, em đi ăn trưa cùng bạn ở lớp. Anh tới đón em mà nhìn em đầm đìa nước mắt.

‘Em mất xe rồi, chắc ba mẹ em đánh đòn mất’.

Rồi anh bỏ đi chẳng nói câu nào, để mặc em với bạn bè.

Lúc đó, anh lo, chẳng biết suy nghĩ thế nào nữa. Anh biết ba mẹ em nghiêm, sẽ giận lắm, chiếc xe đạp mới mua cho em… Anh khi đấy chỉ biết em lo, em sợ…

Lúc anh quay lại, em đứng sững nhìn anh…

‘Anh tìm đâu ra?’

‘Anh cầm con xe của anh rồi. Em mang xe này về đi’

‘Đi với em!’

Hai đứa cùng đi trả xe rồi lấy xe anh về...

‘Ba mẹ dành dụm gửi tiền từ quê lên cho anh mua xe đi học, anh đâu có quyền làm rứa… Mà không có xe máy, răng mình đến với biển nhanh được hả anh?’…

Rồi em bắt anh chở ra biển. Sao ngày đó, biển lộng gió…

Em đưa anh tờ giấy rồi bảo : ‘Anh viết gì cho em rồi đưa biển giữ đi anh.’

Hai đứa cùng buộc mảnh giấy vào đá, rồi ném vào lòng biển sâu thẳm.

‘Em chưa muốn biết bây giờ đâu. Sau này anh nói em nghe nhé..’

---

Tình cảm mình cứ lớn dần lên như thế đó. Người ta cứ bảo tình cảm học trò nó đơn sơ mà chân thật, em có biết, nó còn hơn thế? Tình cảm của mình đã thay đổi con người anh… Anh biết sống tốt hơn, vì anh… và cũng vì em… Anh không còn sống buông thả, không còn lêu lổng trượt dài trên những vết thương… Anh lúc đấy biết rằng, anh phải là con người khác, để xứng đáng với em, với gia đình em.

Rồi một ngày như mọi ngày, em hẹn anh ra biển…

Biển lại rì rào sóng vỗ, anh vui nhưng sao em lại buồn…

‘Nhà em sắp định cư sang Mỹ rồi’

‘Thế thì đi đi’.

Em giận anh nói không một lời suy nghĩ, em giận anh đối xử với tình cảm hai đứa như không là gì … khi mà cả hai đều biết nó quan trọng đến mức nào…

Em khóc, em nhìn anh.

‘Anh nói là em đừng đi. Chỉ cần anh nói em đừng đi. Em còn ngoại, em sẽ ở lại với ngoại.’

Anh giận mình, anh giận cuộc sống… Cuộc sống biết bao lần mang cho anh niềm vui nhỏ nhoi… rồi lại giằng lấy đi không một chút thương cảm cho dù anh có nâng niu đến thế nào đi nữa… Anh giận cuộc sống, rồi anh giận em…

‘Chuyện mình dứt ở đây được rồi’

---

Em gọi, anh không trả lời. Em viết thư anh không đọc. Anh tàn nhẫn, phải không em? Anh sĩ diện, anh biết nhà anh sẽ mãi chẳng có điều kiện như nhà của em. Anh không đấu tranh cho tương lai của mình. Rồi, anh chẳng còn tự tin nữa…

Em nhắn bạn anh hẹn anh gặp em trước khi em đi.

Sao lần này, biển cứ ào ạt sóng…

‘Em không mất hi vọng, em không tin anh là anh muốn sự việc như ri. Em sẽ về.’

‘Đừng về! – Lý do? Em chỉ là người thay thế. Người con gái ngày xưa anh nói, chưa chết, chỉ là chết trong tim … là Vỹ Trân.’

‘Là Vỹ Trân lớp B, là bạn của em?'

‘Là Vỹ Trân, anh không đến được với nó nên anh đến với em’

‘Em không tin là anh đến với em vì lý do đó, không tin.’

Anh cho em một cái cười chua chát…

Em cho anh một ánh mắt … Em của anh…

---

Mười năm rồi đó em, hôm nay anh lại về với biển của mình… lại ngồi trên bờ cát…biển vẫn lăng như thửơ xưa mình đến , từng đợt sóng nhẹ xô bờ như đem lại về với anh từng chút một, từng chút một của kỷ niệm xưa… Mối tình mình dang dở…

Anh lại đào sâu hai trái tim như ngày xưa…

Nhìn ánh lửa, anh tự hỏi mình…liệu rằng em có còn muốn biết.. Ngày đó, khi nhờ biển giữ lời, anh nói cho biển biết … ‘Anh mãi ... chỉ yêu biển và ... yêu em…’

CaDao

London 03-04-2007